XtGem Forum catalog

Home Chat Forum Công cụ Upload
19:11
14/05/25
Nổi bật
- Bạn có thể truy cập website bằng tên miền là Omely.Wap.Sh
Thông tin khuyến mãi
Thông tin khuyến mãi các nhà mạng , sự kiện game ,...được cập nhật mỗi ngày
> > >

Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương - Omely.Wap.Sh



- Chịu đựng cũng khá đấy! Tới chậm vài phút nữa chắc là cô ngất luôn ấy nhỉ?

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc hằng ngày làm Kim mừng quýnh. Quay lại sau lưng thì đã thấy Karo đứng gần cánh cửa đã mở toang từ khi nào.

Như đứa con bị lạc mẹ, Kim chạy ngay lại và ôm chầm lấy Karo, nước mắt lại được thể tuôn ra như mưa gió.

- Người cô lạnh ngắt cả rồi…

Karo thở dài vỗ nhẹ vào lưng Kim…

***

- Sao anh biết mà tới cứu em thế?

Kim hỏi ngơ ngác sau khi đã quấn cả chục chiếc chăn quanh người. Đến bây giờ những tiếng vang vọng trong phòng luyện thanh và cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn như còn bám chặt vào người cô.

- Cô bây giờ là người của tôi rồi. Cái gì về cô tôi đều biết cả. Vì thế đừng thắc mắc làm gì cho mệt. Uống rồi đi ngủ đi!

Karo nói đều đều, đặt cốc sữa nóng trước mặt Kim rồi quay lưng về phòng. Dù không thích ứng được với thái độ này của anh nhưng Kim vẫn mỉm cười vì biết rằng anh bây giờ là người quan tâm tới mình nhất.

Chuẩn bị cầm cốc sữa uống, Kim khựng lại khi nghe câu nói của Karo trước khi anh trở về phòng.

- Hiền lành và nhẫn nhịn cũng nên tùy lúc. Muốn không bị coi thường thì đừng nên hiền lành và nhẫn nhịn với kẻ muốn mình hiền lành và nhẫn nhịn.

Còn lại một mình, Kim bắt đầu suy nghĩ. Từ nhỏ đến lớn, hình như cô chưa bao giờ vùng dậy để tìm tiếng nói cho mình trước những kẻ bắt nạt cô. Lúc nào cô cũng có suy nghĩ chỉ cần biết nhẫn nhịn thì mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Và cô nhớ lại lúc kháng cự lại mẹ con dì Mai trước khi bỏ đi khỏi căn nhà đó. Nếu lúc ấy cô không nổi sung lên, đạp đổ mọi sự hành hạ của những con người đó thì liệu rằng cô có được ngày hôm nay, được sống trong một căn nhà đẹp, được có một khuôn mặt đẹp và được đi học ở ngôi trường mà mình mong muốn?

Và rồi Kim nhận ra…

Mọi thứ thật ra đều là một sự tranh giành…

Đôi khi nhẫn nhịn không thể đem lại được bình yên mà chỉ thêm những tháng ngày chịu đau khổ…

Sáng.

Đang tính bước ra khỏi cổng và đi học, không hiểu sao Kim lại trở lui và tiến vào phòng của Karo. Thật may là hôm qua anh không uống rượu. Kim tiến nhẹ gần giường Karo, đứng yên nhìn chăm chú. Khi anh ngủ trông thật bình thản biết bao. Nét mặt đã có đôi chút hồng hào, không như sự lạnh giá thường ngày vẫn thấy.

- Cám ơn anh vì tất cả. Nếu anh không có vợ…em sẽ chăm sóc anh cả đời…

Kim nói nửa đùa nửa thật, mỉm cười rồi kéo chăn lên đắp cho Karo. Dù anh là người như thế nào, xấu hay tốt, giàu hay nghèo thì đối với cô anh vẫn luôn là một người đáng kinh trọng và đáng thương yêu.

Trước khi vào cổng Học viện, Kim dừng lại vài giây. Hai bàn tay cô nắm chặt, mọi thứ có vẻ chỉ mới bắt đầu…



PHẦN 09: KHI HOÀNG KIM NỔI GIẬN



Bước vào lớp, Kim không còn ngước nhìn xung quanh như mọi hôm nữa, cô tiến thẳng một mạch về chỗ ngồi của mình. Minh Vy đã tới, mọi người cũng đã đến lớp gần như đông đủ. Tất thảy ánh mắt đều hướng về Kim và dành cho cô một sự tò mò. Kim biết nhưng không bận tâm. Điều cô bận tâm bây giờ không phải ai khác mà chính là Minh Vy.

- Này!

Kim nhìn cô bạn bằng một ánh mắt sắc lẻm.

Bằng một sự ngỡ ngàng, Minh Vy ngẩng mặt lên. Môi chuẩn bị phát ra một câu gì đó.

Nhưng lần này Kim đã nhanh tay hơn. Chưa kịp để cô ta nói ra từ đầu tiên, Kim đã túm lấy cổ áo của Vy lôi thẳng dậy. Không dừng lại ở đó, Kim còn giáng một cái tát mạnh vào mặt của cô nàng. Vì không có sự chuẩn bị nên Minh Vy ngã lăn xuống đất.

Mọi người trong lớp được một phen kinh hoàng. Ai cũng trố mắt nhìn. Sự ngạc nhiên lớn tới mức không ai dám nuốt nước bọt.

- Hoàng Kim! Bạn…

Nguyễn Tâm đứng ngoài cửa lớp và không kìm nổi sự kinh ngạc.

Kim quay lại nhìn cậu bạn lớp trưởng bằng ánh mắt có đôi chút ngại ngùng. Nhưng rồi vài giây sau, cô đã lấy lại sự sắc lẻm ban đầu và hướng mắt về Minh Vy, người vẫn đang ngồi bệt dưới nền, tay đặt lên má và nét mặt vô cùng phức tạp.

- Tôi đã nhẫn nhịn bạn vì tôi không bao giờ muốn ức hiếp người khác. Nhưng bạn đã không cho tôi được làm một người hiền lành. Bạn và những người khác ở đây đã làm gì với tôi??? Các bạn lấy quyền gì mà nhốt tôi lại? Tôi cảm giác mấy người làm cái trò đó không phải vì nghi ngờ tôi làm bẩn cặp của Minh Vy mà các bạn thích thế, muốn thế. Các bạn muốn cô lập tôi! Các bạn muốn hưởng thụ cái sự sung sướng khi nhìn người khác quẫy đạp trong trò đùa quái ác mà các bạn tạo ra. Tôi nói thế đúng không?

Mọi người im phăng phắc trước cơn thịnh nộ của Hoàng Kim. Không ai ngờ một cô gái trông hiền lành nhút nhát như thế lại có thể biến thành một con người bản lĩnh ngang tàng như lúc này. Một cơ số thành viên hơi cúi mặt xuống, có vẻ như những gì Kim nói đã dánh trúng vào sự xấu xa của họ.

- Mày…

Minh Vy định nói điều gì đó nhưng lại im lặng. Kim tiếp tục.

- Có thể sau khi tôi làm việc này các bạn sẽ ghét tôi hơn, sẽ càng muốn cô lập tôi hơn. Nhưng tôi chấp nhận hết. Tôi sẽ không nhẫn nhịn để chịu đựng nữa. Tôi không có ý tuyên chiến với tất cả. Nhưng tôi muốn các bạn biết rằng không phải ai cũng đứng yên để người khác đạp vào chân mình đâu. Tôi biết rằng một trong số các bạn đã từng bị tập thể cô lập, tất yếu các bạn sẽ biết cảm giác đó kinh khủng như thế nào. Vậy thì tại sao lại làm tổn thương nhau trong khi có thể sống yên bình hạnh phúc với nhau? Mọi người cứ suy nghĩ đi!

Dứt lời, Kim xách cặp lên vai và bỏ đi. Cô thừa thông minh để hiểu rằng nếu ở lại đây sau những gì vừa nói thì sẽ chỉ rước thêm điều tồi tệ.

- Bạn đi đâu thế?

Nguyễn Tâm hỏi với theo khi thấy Kim ra khỏi phòng.

- Hôm nay mình nghỉ học. Mình đã xin phép giáo viên chủ nhiêm rồi!

Kim đi. Để lại sau lưng hàng chục cặp mắt đang tròn xoe vì chưa thể nào chấp nhận được điều với mới xảy ra.

Có thể nói Kim đã làm một cuộc cách mạng về tâm lý, về những mảng tối của giới học đường, nơi vẫn ngày ngày có rất nhiều học sinh như Kim, bị cô lập và bị đạp vào chân…

***

Trước khi về nhà, Kim quyết định ghé vào siêu thị để mua một vài thức ăn tươi ngon về nấu bữa trưa. Cũng khoảng tuần nay Kim và Karo không đi chợ, thức ăn trong tủ lạnh đã vơi dần đi nhiều…

Ra khỏi siêu thị với hai túi đồ lỉnh khỉnh trên tay, Kim định bắt taxi về nhưng vội dừng lại khi thấy một dáng người quen thuộc ở bên kia đường…

Là bố!

Trong bộ áo vest luộm thuộm với chiếc áo sơ mi lòi khỏi quần tây, bố Kim đi lửng thửng trên vỉa hè, khuôn mặt thất thần đầy tâm trạng.

Kim nhìn theo vài giây rồi quyết định đi theo bố.

Cũng đã lâu rồi cô chưa gặp lại gương mặt ấy. Nhưng thực ra có gặp cũng như không vì từ khi mẹ bỏ đi thì bố cũng đã không coi cô là con nữa. Bố chỉ mải miết với những công trình nghiên cứu khoa học và để mặc cô với sự hành hạ của bà dì ghẻ. Nhiều khi giận bố lắm nhưng nghĩ về những ngày tháng trước đây, được bố yêu thương và vỗ về thì Kim lại không thể giận được nữa.

Hai túi thức ăn hai bên khiến Kim khó khăn trong việc đi bộ, nhưng cô cũng cố gắng để đi theo. Bố không vào một nơi nhất định, chỉ đi trên vỉa hè một cách chậm rãi. Nhìn thấy dáng điệu ấy, Kim đoán rằng bố đang gặp điều gì đó không vui.

Rồi Kim thấy bố mình đứng sững trước màn hình quảng cáo tivi của cửa hàng điện tử, Kim cũng lén nhìn xem trên đó có gì. Và rồi cô hiểu ra phần nào sự việc…


Trang: « 11213[14]151636 »
Đến trang:

HomeLượt Xem: 1/
Link:
BBcode:
Bài Viết Cùng Chuyên Mục
» Mùa đông này lạnh lắm
[ Ngày : 25/06/2015 - Xem: ]
» Kỉ niệm khó quên trong đời CEO Amazon
[ Ngày : 25/06/2015 - Xem: ]
» 66 câu phật học làm chấn động thiền ngữ thế giới
[ Ngày : 24/06/2015 - Xem: ]
» Ký Ức Yêu - Kawi Hồng Phương
[ Ngày : 24/05/2015 - Xem: ]
» LÀNG
[ Ngày : 24/05/2015 - Xem: ]
[ » Xem thêm...]
Tải game cho điện thoại
Chia Sẻ : Facebook Google Plus Twitter

DMCA.com Protection StatusC-STAT
Thank toXtgem , Nén : 0.0008s