Vy hét lớn. Không hiểu vì lý do gì mà trong thời điểm đó cô nàng lại phát ngôn như vậy. Ghét đôi khi chỉ là cảm xúc tạm thời vì ẩn sâu trong tâm hồn có thể chỉ là một sự không đồng điệu.
Thời gian không cho phép Kim có thêm bất cứ suy nghĩ gì trong đầu. Điều bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách cứu thoát Minh Vy và trốn khỏi hai tên đáng sợ này.
Thở mạnh và mím chặt môi, Kim trợn mắt nhìn gã lưu manh đang quỳ xuống, đưa đôi tay bẩn thỉu chuẩn bị chạm vào người mình.
Trong giây phút quyết định, Kim co chân và đạp thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của đàn ông! Một cú đạp mạnh hết mức có thể!
Á…
Tên lưu manh hét dựng lên đầy đau đớn rồi nằm lăn ra đường quằn quại. Đây là kinh nghiệm mà Kim tích lũy được khi xem phim. Nhanh như cắt, cô đứng dậy, cầm tảng đá mà hồi nãy nhặt được chạy lại phía Minh Vy.
- A! Thả bạn tao ra!
Tảng đá đập thẳng vào bắp tay trái của tên lưu manh khiến hắn rùng mình và buông Minh Vy ra. Hành động của Kim quá nhanh để cả Vy và gã ta định hình kịp mọi chuyện. Đó cũng là lý do khiến tên lưu manh hoàn toàn bị động trước cú đánh của Kim.
Cầm chặt lấy tay Vy, Kim kéo đi thật nhanh. Nhưng cô bị kéo khựng lại. Có lẽ Minh Vy vẫn đang còn quá ngỡ ngàng.
- Nhìn gì nữa! Chạy thôi! Nhanh!
Kim quát lớn, tình thế nguy kịch như thế này thì không còn thời gian cho những sự ngạc nhiên thừa thải.
Thế là cả hai chạy thục mạng trên con đường vắng tanh. Mùa đông lạnh buốt nhưng Kim thì thấy nóng vô cùng. Nóng vì sợ và nóng vì liều mạng.
- Chúng nó hình như không đuổi theo nữa!
Minh Vy dừng lại và thở dốc. Có lẽ cô nàng đã bị vắt kiệt sức nên không thể chạy thêm được nữa.
Kim cũng dừng lại và ngồi bệt xuống. Lúc nãy dường như cô không còn ý thức được điều gì ngoài việc cố gắng tìm đường chạy trốn. Giờ Kim mới nhận ra người mình đau nhức ê ẩm, cú ngã vừa rồi đã khiến tay và chân cô bị va đập khá nhiều.
- Sao liều mạng thế?
Minh Vy hỏi nhưng không dám nhìn Kim.
- Sao mà không liều được. Bạn bè mà. Không thể đứng nhìn bạn mình bị ức hiếp được.
Kim lấy tay quệt đi giọt mồ hôi hiếm hoi trên trán, ngẩng đầu nhìn cô bạn đang trong hình ảnh vô cùng tàn tạ.
Rồi cả hai lại im lặng. Thật ra mỗi lúc đối diện với nhau là lúc khó để nói chuyện với nhau nhất. Vì lúc đó tất cả đều là lời thật lòng…
- Chúng nó kia rồi!
Tiếng hét cùng với tiếng bước chân rầm rập của hai gã lưu manh làm Kim và Vy giật bắn mình quay lưng lại.
- Ôi không!
Thế là cả hai cùng cầm tay nhau chạy tiếp. Khi bản năng sinh tồn được đánh thức thì con người hay làm được những điều mà lúc bình thường không thể làm. Điển hình là trong lúc này, cả hai cô gái nhỏ đã vượt lên chính mình để chạy với tốc độ như vận động viên marathon quanh khu phố dài ngoằng mà không chút mệt mỏi.
Nhưng nói là nói vậy thôi chứ phái yếu làm sao có thể chạy nhanh hơn phái mạnh. Nhất là khi đó là hai gã cao to đen hôi.
- Đứng lại cho tao! Hai con khốn kia! Đứng lại!
Một trong hai tên lưu manh chỉ tay về phía Kim và Vy rồi hét lớn khi chúng đã tiến rất gần tới hai cô gái tội nghiệp.
Trong giờ phút sinh tử, Kim thấy tim mình như ngừng đập vì sợ, Minh Vy bên cạnh cũng không khá hơn. Số phận của hai cô gái đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng ánh sáng của chiếc đèn pha ô tô làm tất cả chói mắt…
- Lên xe!
Một bóng người ló ra từ cửa xe và hét lớn. Kim vừa lấy tay che mắt vừa cố hé mắt ra nhìn.
Lại là Karo!
Chỉ kịp mỉm cười một cái, Kim nhanh chóng lôi Minh Vy vào xe và đóng sầm cửa lại. Chiếc ô tô màu vàng nhạt bẻ hướng rồi chạy ào ra đường lớn. Bỏ lại một đám khói mịt mù cho hai tên lưu manh xấu số!
***
- Bạn không sao chứ?
Kim quay sang nhìn Minh Vy đang ngồi im như phỗng bên cạnh.
- Uh…
Cô nàng đanh đá ngày nào giờ như một con mèo ướt, trông vô cùng tội nghiệp.
- Chúng nó đã làm gì bạn chưa???
Bằng một sự thỏ thẻ, Kim hỏi cẩn thận. Cô vẫn còn chút gì đó sợ người bạn tóc xoăn này.
- Cũng may là chưa….
Như chạm tới nỗi sợ hãi kinh khủng nhất, Minh Vy ôm mặt khóc. Có lẽ nãy giờ cô nàng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Con gái thật đúng là khổ. Lúc nào cũng gặp những tai họa rình rập từ phía những kẻ xấu xa. Tại sao lúc nào phái nữ cũng bị ức hiếp chứ không phải ngược lại? Cuộc sống thật thiếu công bằng.
Kim không biết làm gì ngoài việc ôm Minh Vy vào lòng và vỗ về. Kim cũng sợ lắm chứ. Nhưng nỗi sợ hãi của cô không lớn như của Minh Vy. Nếu lúc đó không có Kim thì chưa biết chuyện gì tồi tệ sẽ xảy ra nữa.
- Chào hai bác cháu về ạ! Mọi chuyện đã ổn rồi. Hai bác đừng lo nhiều quá!
Kim cúi đầu chào ba mẹ của Minh Vy sau khi đưa cô bạn về nhà an toàn. Minh Vy nhìn vẫn còn thẫn thờ lắm. Mẹ cô nàng khóc um lên khi thấy con gái trở về trong bộ dạng thê thảm. Chỉ còn ba của Vy là đủ bình tĩnh để chào và cảm ơn Kim.
- Cám ơn cháu nhiều nhé! Cô chú không biết lấy gì để đền đáp cháu cả. May mà có cháu, không thôi…
- Dạ không có gì đâu ạ! Vy là bạn cháu mà! Thôi hai bác vào với Vy đi ạ! Cháu xin phép về. Cũng muộn rồi!
Cô gắng nở một nụ cười để trấn an tinh thần của người lớn. Làm ba mẹ chứng kiến con cái như thế ai mà cầm lòng được. Rồi Kim lại nghĩ đến mình, nếu cô lâm vào hoàn cảnh ấy liệu bố có lo lắng như thế hay không…
Buồn…
***
- Có sợ không?
Karo ngước nhìn Kim khi thấy cô im lặng không nói gì.
- Sợ…
Kim thở dài trả lời, cúi đầu xuống, hai tay vẫn đan vào nhau.
- Nếu tôi không tới kịp thời thì cô tính sao?
Câu hỏi của Karo làm Kim ngẩng đầu nhìn. Một giây sau thì cô nàng ôm chầm lấy Karo làm anh lạc luôn tay lái nếu không kịp đẩy Kim trở ra.
- Điên à? Tôi đang lái xe!
- Em… em chỉ muốn cám ơn anh thôi. Không có anh thì em không biết mình sẽ như thế nào nữa…
Và rồi Kim lại giống với Minh Vy, bật khóc ngon lành.
Con gái là thế. Đôi khi họ rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức không tưởng. Nhưng khi bên cạnh một người đàn ông khiến họ an tâm, họ lại trở về với sự yếu đuối vốn dĩ của mình.
Kim đang như thế…
Một đêm ngon giấc của Kim. Cô không thể không chìm vào giấc ngủ khi đã chạy bộ một quãng đường quá dài như thế. Mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng sự mệt mỏi đã chiến thắng và giúp Kim đi ngủ một cách dễ dàng. Karo không nói gì từ khi về nhà, và cũng im lặng khi ngồi nhìn Kim ngủ…
Sáng!
Kim lại vui vẻ đến trường và cố gắng quên đi chuyện hôm qua. Trước khi rời khỏi nhà, Karo hỏi một cách bối rối:
- Chiều qua cô đi đâu thế?
Cô nàng khựng lại vài giây rồi trả lời xuề xòa
- Không! Em có đi đâu đâu! Em chỉ đi dạo thôi à!
Nói đoạn Kim chạy biến ra bến xe buýt. Bây giờ chưa thích hợp để nói với Karo việc này. Đợi ngày Noel Kim sẽ dành cho anh chàng một điều đặc biệt.
Hôm nay Kim dậy sớm nên đến bến xe cũng rất sớm. Ngồi trên thanh sắt ở trạm chờ, Kim lúng liếng ngó nghiêng xung quanh. Không gian buổi sớm mai thật là tuyệt. Dù trời không trong như mùa hè nhưng vẫn thấy ánh sáng. Cây cối cố vươn màu xanh hiếm hoi giữa tiết trời lạnh giá đầy khắc nghiệt. Đường phố ít người nhưng lại đầy màu sắc của những ngôi nhà và những chiếc áo ấm rực rỡ. Bất giác Kim nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc. Không hiểu Karo lấy ở đâu ra một valy áo quần mới toanh, vừa với thân hình cô vậy nhỉ? Chẳng khi nào Kim hiểu được Karo đang làm gì và vì sao lại làm thế. Ngay cả sự quan tâm của anh cũng kỳ lạ và chẳng thể nào đoán biết được. Nhưng không hiểu sao Kim vẫn thấy chủ nhà của mình rất dễ thương. Nét đáng yêu toát ra từ sự vô cảm hững hờ của anh. Một sự hững hờ giả vờ…
Trang: « 11516[17]181936 »