Quá lạnh buốt, cô dừng lại giữa con đường rộng lớn. Cứ đứng thế và nhìn về phía trước. Đầu tóc rối xù tung bay mỗi khi có đợt gió thổi qua. Một vài người đi ngang nhìn cô bằng ánh mắt tội nghiệp và hiếu kỳ. Nhưng không ai đến gần và cho cô chút gì để sưởi ấm. Họ dừng lại một phút giây ngắn ngủi và bước đi vội vã. Có vẻ như cái lạnh của thiên nhiên đã khiến trái tim con người băng giá đi mất rồi…
“Mẹ à…Con nên đi đâu bây giờ?…”
Bình Tâm cầm bức ảnh lên nhìn, những hơi thở trắng xóa tỏa ra, người cô run lên vì đói và lạnh. Những vết thương trên người lại được thể hoành hành. Hít mạnh một hơi, cô nhấc chân và tiếp tục đi. Ngày trước mỗi khi đọc truyện hạt giống tâm hồn cho cô nghe, mẹ vẫn thường dặn cô rằng: “Sau này, nếu con có gặp bất cứ khó khăn nào, hãy dừng lại nhưng đừng dừng quá lâu, sau đó phải bước tiếp, tương lai sẽ cho con sức mạnh, tương lai không vùi dập ai bao giờ. Nếu con dừng quá lâu thì tương lai sẽ bỏ rơi con đấy!” Nghĩ đến những lời đó Bình Tâm như có thêm động lực để chiến đấu với mùa đông và chiến đấu với nỗi cô đơn đang bủa vây cuộc đời mình.
Cô không đi thì đời sẽ bỏ cô ở lại…
Phải đi thôi!
***
Bước lên chiếc cầu đẹp nhất thành phố, cô ngẩn ngơ trước ánh sáng lung linh của dàn đèn hai bên cầu và của những chiếc xe lớn nhỏ nối đuôi nhau chạy. Mọi thứ thật đẹp và thật sôi động biết bao. Không nhàm chán như ở nhà, trong căn phòng nhỏ bé ngày ngày lũ chuột gián vẫn chạy ngang qua.
Khẽ siết chiếc áo đã rách tươm vì cũ kỹ, Bình Tâm thu người lại và tiếp tục bước đi từng bước nặng nề. Bỗng cô khựng lại khi thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang đứng yên tại vị trí giao nhau giữa lề và lòng đường của cầu.
“Có lẽ ông ấy đang buồn…”
Bình Tâm nghĩ vậy rồi thở dài đi tiếp. Ở đời, người buồn có khi lại nhiều hơn người vui. Vì buồn thì dễ mà vui thì khó lắm. Người ta thường bảo cuộc vui nào cũng có lúc tàn chứ có bao giờ bảo nỗi buồn nào cũng có lúc phai đâu. Và rồi những điệu nhạc đầy tâm trạng của bản The song of Secret Garden lại vang lên trong đầu cô. Đầy sầu đau và thảm thiết, nhưng lại da diết đến lắng lòng. Những tiếng còi xe nhưng hòa vào bản nhạc đang cất lên trong tâm tưởng, làm buồn thêm cho trái tim của một cô gái chỉ mới tròn hai mươi tuổi.
Người đàn ông ấy vẫn đứng yên đó, mỗi bước tới gần Bình Tâm lại được nhìn rõ ông ấy hơn. Và cô giật mình khi thấy người đàn ông trước mặt mình đang khóc…
Vài giây sau, ánh đèn sáng choang của chiếc xe tải đang chạy ào trên cầu làm mắt cô phải nhíu lại vì chói. Nhưng trong khoảnh khắc nheo mắt lại, cô hoảng hồn khi thấy người đang ông đang đi ra phía lòng cầu. Dường như chiếc xe tải là điều mà ông ấy chờ đợi…
- KHÔNG!!!
Cô hét lên và chạy lại ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt.
Và đó là phút giây mà cô gái tội nghiệp đã tự thay đổi cuộc đời của mình…
PHẦN HAI: MÓN QUÀ TỪ MỘT TRÁI TIM ĐAU
Đó là một nơi an lành. Bình Tâm cảm nhận được điều đó khi ngửi thấy mùi thơm dịu dịu của những chùm hoa oải hương và chút gì đó thanh cao nhẹ nhàng của mùi nắng sớm. Nhẹ nhàng mở mắt, cô thấy thân thể mình như vừa được trải qua một giấc ngủ diệu kỳ. Một giấc ngủ mà ở đó tâm hồn cô thực sự được thanh thản. Tấm lưng suốt năm năm qua lúc nào cũng phải còng xuống để né những trận roi của bà dì ghẻ bây giờ đã được duỗi thẳng một cách đầy thoải mái. Dù không nhìn thấy nhưng Bình Tâm tin chắc rằng mình đang được nằm trên một chiếc nệm êm ái tuyệt vời. Những ngón tay gầy guộc của cô theo phản xạ mò mẩm trên giường để tìm thấy thứ gì đó giải thích cho việc mình đang ở đâu. Nhưng âm thanh của tiếng bước chân trên sàn gỗ làm cô dừng hẳn mọi hành động và lắng yên nghe ngóng.
- Cô tỉnh rồi phải không?
Một giọng nói lạ nhưng vô cùng ấm áp vang lên.
- Ưm ưm…
Bình Tâm bối rối không biết trả lời như thế nào, chỉ ưm ưm giọng báo hiệu.
- Đừng nói gì cả. Hãy nằm yên như thế và chờ đợi một thời gian. Cố gắng chịu đựng và cô sẽ có một cuộc đời hoàn toàn mới…
Bình Tâm dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng vẫn lặng lẽ nghe lời. Cô cảm giác mình vừa trải qua một cuộc hành trình giữa sự sống và cái chết. Và có lẽ cô đã được giữ lại trên cõi đời này trong gang tấc. Những hình ảnh về người đàn ông buồn, về chiếc xe tải lao vút trên cầu và vẽ sự va đập đầy kinh hoàng của cô khi cố gắng cứu người đàn ông ấy lần lượt hiện về trong trí óc Bình Tâm. Cô rùng mình. Khẽ bấu nhẹ tay vào hông, cô thở phào khi nhận ra đúng là mình còn sống thật.
Mọi thứ thật kinh hoàng và cũng thật diệu kỳ…
Và rồi cả ngày hôm đó, Bình Tâm nằm yên trên giường và ngồi nhìn người đàn ông đã cứu sống mình. Mắt cô vẫn còn đau và mờ lắm nên không nhìn rõ được. Chỉ biết người ấy dáng cao, mảnh khảnh và có một bộ râu như ông cụ tám mươi. Và cô chọn cho mình cách im lặng lắng nghe những gì đang diễn ra xung quanh. Tiếng tí tách của những giọt cà phê đặc quánh, tiếng trầm bổng của những ngón tay lướt trên phím đàn piano, tiếng xì xịch của chiếc khăn mềm cạ trên những khung hình vướng bụi, mọi âm thanh trôi vào tai Bình Tâm một cách đầy nhẹ nhàng và ngọt ngào. Người đàn ông ấy có một cuộc sống thật trầm và hoài cổ. Nhưng thanh thản và bình tâm biết bao nhiêu…
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Bình Tâm cựa mình hoảng hốt. Người đàn ông dường như hiểu ra bèn vội vàng tiến lại nơi cô nằm và khẽ đặt lên bên cạnh cô bức ảnh của mẹ.
- Cô đừng lo. Bức ảnh vẫn còn. Nó bị rách một chút nhưng tôi đã dán lại. Mẹ cô vẫn rất xinh đẹp.
Bất giác cô muốn khóc thật to. Hóa ra ngoài mẹ, trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến những điều quý giá mà cô nâng niu trân trọng. Trong một bầu trời tối, chí ít sẽ có một ngôi sao sáng giúp ta soi đường. Bình Tâm cầm lấy bức ảnh và đặt lên tim. Thỏ thẻ trong tâm tưởng:
“Mẹ à…Hình như con đã gặp thiên thần…”
Nằm trên giường suốt một ngày liên mặc dù đã tỉnh hẳn, Bình Tâm không nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã bị bao phủ bởi lớp băng trắng tinh quấn quanh cho đến khi cô khẽ chạm tay vào mặt.
Một sự thảng thốt và cựa quậy. Có điều gì đã xảy ra với gương mặt của cô?
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bình Tâm, người đàn ông với bộ râu xồm xoàm lặng lẽ tiến lại gần và ngồi xuống.
- Tôi xin lỗi…
Một không khí nặng nề bắt đầu bao trùm. Bình Tâm không hiểu gì cả và chỉ biết đưa mắt nhìn.
- Ba hôm trước cô đã cứu tôi thoát khỏi chiếc xe tải. Tôi thì không sao nhưng khuôn mặt cô…
Lời nói có vẻ ngắt quãng của ông ấy làm lòng cô thắt lại. Đúng là lúc đó cô cảm thấy rất đau. Nhưng cơn đau đó nhanh chóng qua đi và mọi thứ dần dần chìm vào giấc ngủ. Và bây giờ khi cô tỉnh dậy thì tất cả đều hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm không ngờ.
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ đây có lẽ lại là một việc tốt đối với cô. Khuôn mặt của cô bây giờ là tất cả kiến thức và kỹ năng của tôi có được cho tới thời điểm này. Tôi hy vọng nó sẽ là một tuyệt phẩm chứ không phải là sản phẩm hỏng.
Bình Tâm ngơ ngẩn trước những lời nói của người đàn ông ấy. Nhưng cô lại có thể nhìn ngắm kỹ hơn khuôn mặt của người này. Một sự ngạc nhiên lớn. Ngoài bộ râu dài ngoằng và rậm rạp thì không một dấu hiệu gì trên khuôn mặt và cơ thể của ông ấy chứng minh đây đã là một người già, hay ít nhất là trung niên.
Trang: « 12[3]4536 »