- Cô ăn trưa chưa?
Kim tỏ vẻ khó chịu trước lời hỏi thăm mang đậm tính chất chế giễu của anh.
- Anh hỏi gì kỳ thế. Chưa nấu thì làm sao em ăn được.
Karo ngúc ngắc cái đầu rồi quay vào trong. Kim thở dài đóng lại cổng rồi vào theo. Đầu óc cô vẫn còn loay hoay với chuyện của anh bạn lớp trưởng. Có nằm mơ Kim cũng không thể nhờ Nguyễn Tâm lại có hoàn cảnh giống mình đến thế. Cuộc đời đôi khi thật lắm trò cười…
Chỉ đến khi mặt đồng hồ đập vào mắt Kim thì cô mới tá hỏa. Từ nãy đến giờ Kim cứ đinh ninh là mình vẫn về kịp để nấu bữa trưa. Giờ đây cô mới hiểu vì sao Karo lại hỏi cô câu ấy. Có lẽ anh đã đói lắm…
- Anh! Em xin lỗi! Em sẽ nấu thật nhanh!
Kim cuống cuồng chạy vào bếp, tay chân vung vẩy loạn xạ cả lên. Cứ thất thần kiểu này hèn gì không bị Karo mắng. Cứ hễ khi nào đi học gặp chuyện thì cô lại mất tập trung và bắt Karo phải ngồi ở nhà mòn mỏi chờ mình. Càng nghĩ Kim càng thấy có lỗi kinh khủng!!!
Nhìn thấy cô nàng hối hả như nước lũ đến chân, Karo phì cười. Định bụng để Kim ăn năn hối cãi thêm một lúc nữa nhưng thấy vẻ mặt hớt hơ hớt hải và sự cuống quýnh của cô, không đành lòng nên anh phải lên tiếng.
- Thôi! Không cần nấu nữa. Tôi nấu rồi. Đi thay áo quần rồi ra ăn cơm. Nhanh lên!
Kim ngớ người, ngạc nhiên đến mức làm rơi luôn cái chảo xuống đất. Cô có vừa nghe lầm không nhỉ? Karo bảo là anh đã nấu xong xuôi hết rồi sao??? Ồ không! Một sự bất ngờ quá lớn!!!
Bữa cơm hôm nay tuy diễn ra muộn hơn thường ngày nhưng lại đặc biệt hơn. Việc phát hiện ra Karo biết nấu ăn là một phát kiến lớn trong đời của Kim.
- Ăn đi! Sao cứ nhìn mãi thế?
Karo thấy ngại khi bị Kim nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy dò xét.
- Có gì đâu. Em ngạc nhiên thôi mà. Không ngờ anh cũng biết phụ giúp em cơ đấy! Mấy món này ăn cũng vừa miệng nữa.
Kim không ngớt lời khen dành cho anh. Đối với cô, người đàn ông lý tưởng là một người biết phụ giúp phụ nữ trong việc gia đình, nhất là nấu nướng.
- Không làm không đồng nghĩa với không biết làm. Đừng có nhìn nữa và ăn đi!
Anh bắt đầu đỏ mặt trước sự ngưỡng mộ của Kim và cố tỏ ra lạnh lùng để lãng tránh. Kim thì cứ tủm tỉm cười và ăn trong niềm vui hân hoan. Càng lúc cô càng nhận ra Karo là một người đàn ông…nhiều ưu điểm!
***
Tối hôm đó, Kim lại không ngủ được. Có quá nhiều thứ khiến cô phải suy nghĩ và đắn đo. Nằm lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng Kim quyết định sẽ làm một việc, một việc có thể giúp cô giảm bớt những suy nghĩ quá tải trong đầu mình.
Đó là viết nhật ký!
Cuốn sổ dày với bìa màu vàng ánh kim đã mua trong lần đi “hẹn hò” hiếm hoi với Karo được Kim lôi ra và đưa vào sử dụng. Mùi giấy vẫn còn mới lắm. Kim giở từng trang và hít hà ngửi. Cô thích những gì sáng và trong. Như bầu trời, như biển cả, và như cả lòng người tốt.
Và rồi những suy nghĩ bắt đầu được tuôn ra theo ngòi bút, những suy nghĩ về cuộc đời bé nhỏ của Hoàng Kim…
“Hôm nay mình bắt đầu viết nhật ký. Từ nhỏ đến lớn chưa từng viết nên giờ thấy không quen tay lắm. Mình viết văn cũng không hay nữa. Nhưng không sao. Mình sẽ viết thật lòng…
Đây là buổi tối của những tuần cuối cùng của mùa đông, mình vẫn nhớ tới mẹ đầu tiên. Mình nhớ mẹ lắm. Nhớ đến điên người. Mình nhớ cái vuốt tóc nhẹ nhàng của mẹ, đôi môi mềm của mẹ khi thơm vào má mình, đôi tay gầy gầy mẹ vẫn thường nắm tay mình, và cả giọng nói hiền hậu mỗi lúc mẹ ôm mình vào lòng và thì thầm rằng mẹ yêu mình lắm!
Bất chợt mình nhớ đến bố, cách đây vài tuần mình đã gặp bố đi một mình trong ngày sinh nhật. Nhìn bố buồn và tiều tụy đi nhiều lắm. Có lẽ bố đã không đạt được điều bố muốn. Có lẽ bố vẫn có nhớ tới mình, nhớ tới mẹ. Nhưng tất cả chỉ là có lẽ mà thôi…
Nhớ đến bố bỗng dưng mình phải nhớ đến Lam Thy và dì Mai. Không biết con nhỏ hư hỏng ấy bây giờ đã ổn chưa. Nó thích được chưng diện và đi chơi lắm, sự cố vừa rồi chắc đã khiến Lam Thy sốc rất nhiều. Tuy không muốn nhưng thật lòng mình thấy lo cho nó và muốn tới thăm nó…
Tuy nhiên hôm nay mình thấy bất ngờ nhiều nhất về Nguyễn Tâm. Từ trước đến giờ lúc nào mình cũng nghĩ chỉ có bản thân mình mới bị người khác cô lập, tẩy chay vì xấu xí, ai dè Nguyễn Tâm cũng giống mình. Chỉ khác là vì cậu ấy đẹp quá nên mới bị vậy, còn mình thì…Nói chung là cái gì cũng tương đối mà thôi. Giá mà mình có được gương mặt của Nguyễn Tâm ngày xưa và cậu ấy có gương mặt giống con trai lúc trước của mình thì có lẽ mọi thứ đã khác.
Mình đã nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho Tâm, nhưng giờ đây chắc mình phải suy nghĩ lại, suy cho cùng cậu ấy cũng chỉ là nạn nhân mà thôi…
Minh Vy đã làm hòa với mình bằng mô hình cầu vồng rất xinh đẹp. Chưa bao giờ mình thấy vui khi nhận quà như lần này. Vì món quà ấy chứa đựng rất nhiều điều kỳ diệu. Đến bây giờ mình vẫn không hiểu sao cậu ấy lại biết minh thích cầu vồng. Nhưng mình tin chiếc cầu vồng xinh xinh này sẽ là cầu nối giúp mình có thêm nhiều bạn mới.
Một sự tiến bộ vượt bậc của Karo khiến mình xúc động rất nhiều, anh chưa bao giờ nhẹ nhàng với mình nhưng lại luôn làm những điều mình thích. Đôi khi rất ghét cái thái độ hờ hửng của anh, nhưng thú nhận là nếu không có anh, trái tim mình sẽ không ấm áp được như bây giờ.
Hiện tại thì mình cảm thấy rất hạnh phúc. Mọi thứ đều vừa đủ. Nhưng mình vẫn thấy lo lo. Còn quá nhiều điều mình chưa làm được…”
Những ngày tiếp theo của Hoàng Kim diễn ra khá suông sẻ và vui vẻ.
Karo dạo này đã mở lòng hơn, hay cười và trêu đùa cô hơn. Không khí ngôi nhà đã thay đổi nhiều. Lúc mới bước vào sống ở đây, thú thật Kim cảm giác lạnh sống lưng vì sự u ám của nó, nhưng giờ thì mọi thứ đã hoàn toàn khác. Kim còn thấy dường như những bông hoa hồng leo cũng tươi màu hơn, đầy sức sống hơn.
Nguyễn Tâm sau một thời gian sống trong lớp vỏ bọc giả tạo hiền lành ngoan ngoãn vì nỗi ám ảnh cô lập giờ cũng đã thoát ra và sống đúng với bản thân mình. Dù còn phải mất một thời gian nữa thì mọi người mới quen được với con người mới này nhưng đây vẫn là điều tốt. Bản chất của mỗi chúng ta sẽ tốt đẹp lên nhiều khi được sống đúng và không phải gò bó. Có lẽ Nguyễn Tâm đã thanh thản nhiều hơn khi trút bỏ được nỗi khổ tâm trong lòng và những nỗi ám ảnh về sự cô lập, sự xa lánh.
Tại sân bay.
- Bạn đi thật à? Sao không đợi học xong rồi đi?
Kim buồn bã cầm lấy tay Minh Vy khi cô bạn chuẩn bị rời khỏi Việt Nam để sang Anh du học. Một quyết định rất đột ngột.
- Mình cũng muốn vậy nhưng cơ hội thì không dễ gì có được.
Minh Vy thở dài, nhìn Kim mỉm cười nhẹ.
- Khi nào bạn về? Chúng ta còn chưa kịp đi chơi với nhau lần nào.
Giọng nói Kim đầy ý trách móc, nhưng thực tế là cô buồn và tiếc nhiều hơn. Sự giận hờn và những xích mích đã lấy đi quá nhiều thời gian của hai người, để đến khi tình bạn bắt đầu thì đã không còn có thể đi bên nhau nữa.
- Không xa đâu! Rồi mình lại về, và mình sẽ tìm Kim. Chúng ta sẽ bắt đầu lại một tình bạn tuyệt vời.
Một cách vội vã, Minh Vy ôm chầm lấy Kim. Thế là những cái ôm đã được trao cho nhau đầy chân thành và nồng ấm. Có thể họ đã muộn khi làm bạn với nhau, nhưng muộn còn hơn là không bao giờ.
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Kim nheo mắt lại khi chiếc máy bay vụt ngang và để lại những vệt khói trắng, như một lời tạm biệt những gì buồn bã và chào đón một tương lai tốt đẹp hơn. Trong lòng Kim bây giờ, nỗi buồn đã không còn mà thay vào đó là sự hy vọng. Minh Vy có thể gọi là người bạn đầu tiên đối xử chân thành với Kim và dành tặng cho cô những điều cao quý nhất của tình bạn mặc dù hai người đã có những chuyện không hay xảy ra ở quá khứ. Nhìn xuống mô hình cầu vồng trước mặt, Kim lại nhớ đến những lời thì thầm của Vy trước khi chào tạm biệt cô vào máy bay.
Trang: « 13031[32]333436 »