Cô nàng nói vội vã rồi hối hả chạy đi, bỏ lại Kim với nhịp tim đang đập thình thịch. Hình như cô ta không nhìn ra Kim thì phải. Cũng đúng thôi, lúc nãy gặp cô ta Kim vẫn đeo khẩu trang nên khó để nhận diện được. Không biết là duyên hay là nợ đây nữa…
Thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, Kim bước vào lớp. Nhưng chẳng ai chú ý đến sự xuất hiện của cô. Điều này làm Kim đứng hình một vài giây. Càng lúc mọi thứ càng không giống như tưởng tượng ban đầu của cô gái nhỏ.
Kim nhìn sang bên phải, một đám con trai đang ngồi tụm lại với những chiếc điện thoại to đùng, hưng phấn cùng một trò game nào đó. Chếch sang bên trái thì một nhóm con gái chuyền tay nhau một bức ảnh chàng trai nào đó và không ngừng xuýt xoa. Bất giác Kim thấy lạc lõng và sợ hãi. Nhìn ai cũng xa lạ đối với cô. Không khí trong lớp học này cũng thật là lạnh lẽo.
Khúm núm đi về phía cuối lớp, Kim chọn cho mình một chỗ khá khuất và ngồi bệt xuống. Mới sáng ra mà đã có bao nhiêu chuyện. Bị nhốt trong nhà quá lâu khiến Kim trở nên ngơ ngác trước cuộc sống nhộp nhịp hoạt náo. Kim thấy người mình nóng lên, mồ hôi chảy ra và đầu óc thì trống rỗng. Có vẽ cô vẫn chưa thích nghi được với môi trường mới toanh này.
- Ê chúng mày! Người mới kìa!!!
Một học viên nam vô tình ngó nghiêng đã nhận ra sự hiện diện của Kim, một cách thích thú, anh chàng hét to và chỉ thẳng vào mặt cô nàng.
Độ khoảng một giây, tất cả cặp mắt trong phòng đều đồng loạt hướng về cô với những dấu hỏi to đùng. Kim nín thở, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn. Một động lực nào đó khiến Kim đứng bật dậy, chạy ra giữa phòng, mỉm cười thật tươi và nói liền một lèo:
- Xin chào các bạn! Mình tên là Bình…À không! Mình là Hoàng Kim, từ ngày hôm nay mình sẽ học ở đây cùng với mọi người. Mong được mọi người giúp đỡ!
Nói đoạn, cô nàng cúi gập người xuống. Những tiếng cười bắt đầu cất lên làm Kim thộn ra.
- Nó tưởng đang đi làm ở công ty à??? Hay là bị nhiễm phim quá rồi??? “Mong được mọi người giúp đỡ”. Haha!!! Buồn cười quá chúng mày ơi!!!
Và thế là đám con gái bật cười một cách ngặt nghẽo. Kim đơ như tượng sáp. Nhìn sang đám con trai thì chỉ toàn thấy những cái nhún vai và rồi ai cũng quay về với trò game trên tay mình.
Mặt Kim đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cô không tưởng tượng được hành động của mình lại giống một trò cười đến thế.Vốn dĩ cô nghĩ sẽ dễ hòa đồng hơn với tập thể này nếu như tự tin mạnh dạn ngay từ màn ra mắt. Nhưng mọi thứ có vẻ không như cô mong đợi…
Một ngày phũ phàng…
***
Buổi học ở một lớp thanh nhạc khác hẳn một lớp học thường. Kim được học những điều rất lạ lẫm mà trước đây cô chưa từng biết. Tuy nhiên tâm trạng Kim không mấy thoải mái khi chốc chốc tim cô lại rung lên khi ánh mắt của người ngồi bên cạnh nhìn sang mình.
- Sao nhìn cứ thấy quen nhỉ???
Kim ú ớ không biết phải trả lời thế nào. Việc học chung một lớp đã đau khổ lắm rồi, đằng này Kim lại chọn đúng chỗ ngồi bên cạnh cô gái tóc xoăn đanh đá hồi sáng. Vài phút một lần cô ta lại quay sang nhìn Kim với một sự thắc mắc lớn làm cô cứ gọi là hồn vía lên mây.
Tiết học đầu tiên kết thúc, Kim nằm rũ ra bàn. Chẳng có điều gì giống như Kim mong muốn cả. Cứ tưởng với khuôn mặt mới thì cô sẽ không còn là một viên đá nhỏ chìm nghỉm giữa lòng sông bao la, ai ngờ đâu chìm vẫn hoàn chìm. Có lẽ nhan sắc thôi còn chưa đủ, hình như Kim còn thiếu rất nhiều thứ. Việc bị đối xử như một kẻ ngoại lai trong suốt những năm tháng tuổi thơ khiến Kim luôn có một ao ước một khát khao thể hiện bản thân và được mọi người kính nể. Khi được ban tặng khuôn mặt này, đêm nào nằm ngủ cô cũng tưởng tưởng ra vô vàn niềm hạnh phúc mà mình có được khi sở hữu một dung mạo hoàn toàn mới. Thế mà hôm nay, ngày đầu tiên đến trường lại cho cô những cái tát phũ phàng. Có vẻ một khuôn mặt xinh không phải là hiếm, nhất là khi Kim chỉ là một gương mặt đẹp nhờ phẫu thuật.
Một nam sinh với vẻ hớt hải chạy vào phòng, Kim ngạc nhiên khi mọi người dành cho cậu ta những nụ cười đầy trìu mến.
- Sao hôm nay lớp trưởng đến muộn thế? Có chuyện gì à?
Những lời hỏi thăm cất lên. Nam sinh ấy mỉm cười hiền từ:
- Uh! Xe hư giữa đường các tình yêu ạ!
Và rồi tất thảy gật gù đồng cảm với cậu ta. Kim cứ hả miệng nhìn với vẻ khâm phục. Cô tự hỏi làm sao người đó lại có thể được mọi người quan tâm vậy chứ??? Cảm giác như cậu ta chơi với tất cả thành viên trong lớp. Điều mà chưa bao giờ Kim nhìn thấy khi bắt đầu đi học đến bây giờ.
Vài giây sau, cậu lớp trưởng đã ngồi ngay ngắn trước mặt Kim. Nhìn cậu ta có vẻ rất hiền và dễ gần. Kim định bụng làm quen trước. Hồi nhỏ cứ mỗi lần nhập học trường mới mẹ vẫn luôn dặn cô phải chủ động làm bạn với tất cả mọi người, đừng ngồi yên và tự thu mình lại.
Nhưng chưa kịp để Kim mở lời trước, cậu ta đã quay lưng lại vào chào Kim bằng một nụ cười nắng mai.
- Ô! Bạn là học viên mới à? Bạn xinh quá!
Kim ngượng đến đỏ chín cả mặt. Lần đầu tiên cô được khen xinh. Một lời khen mà đối với Kim trước đây là rất rất xa xỉ.
- Đừng ngại! Mình nói thật lòng đấy! Tâm là tên của mình. Nguyễn Tâm. Còn bạn?
Cậu lớp trưởng hồ hởi giới thiệu trước.
- Uh…mình…mình…là Hoàng Kim!
Cô e thẹn trả lời. Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ. Một chàng trai thật dễ mến biết bao…
- Woa! Tên bạn ấn tượng quá! Thôi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nha. Vô học lại rồi!
Tiếp tục tặng Kim một nụ cười, chàng lớp trưởng tên Tâm nháy mắt tinh nghịch rồi quay lưng lên. Kim mỉm cười lấy hai tay ôm mặt. Một cảm giác thật khó tả. Kim bắt đầu thấy mọi chuyện không tệ như mình đã tưởng tượng.
Thầy giáo bước vào lớp, đang ngơ ngác với niềm cảm xúc trong lòng, Kim giật mình về lại thực tại và luống cuống đứng dậy. Vô ý thế nào lại làm rơi chiếc cặp xách xuống đất. Sau khi đã chào thầy, cô vội vã cúi xuống nhặt. Bất chợt Kim đứng hình khi nhìn thấy cô nàng ngồi bên cạnh cũng cúi xuống theo và nhặt lên chiếc khẩu trang rơi ra từ trong cặp Kim.
Mắt phải cô bắt đầu nháy, liên tục. Kim nhận thấy sát khí đã ào tới.
Cô gái tóc xoăn thận trọng nhìn chiếc khẩu trang, xong đâu đấy đặt nó trước mặt Kim và ngắm nghía.
Vài giây sau…
- Là mày! Đúng là mày!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vẫn như lúc trên xe buýt, cô ta rú lên đầy thảng thốt làm thầy giáo và tất cả mọi người trong phòng giật bắn mình.
- Cô kia! Đang làm cái gì thế?
Thầy giáo có vẻ bực bội, lên tiếng hỏi lớn làm cô nàng phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
- Dạ…không có gì ạ! Em xin lỗi…
Kim thấy ruột gan mình rối tung lên. Nước này thì không xong rồi. Với tính cách nóng nảy bà chằn như vậy thì làm sao mà cô có thể sống yên những ngày tháng ở đây bây giờ???
Mọi người trở lại với tiết học sau khi dành cho cô và người ngồi bên cạnh những cái nhìn khó hiểu. Chỉ riêng Tâm là không quay lại nhìn. Thật may. Nếu không cô sẽ phải chôn mặt xuống đất vì xấu hổ mất.
Một tiết học chưa bao giờ trôi nhanh như thế, Kim ngồi mà chân tay cứ run cầm cập. Những âm thanh của tiếng giấy vo tròn từ phía cô nàng tóc xoăn khiến Kim không tài nào đủ can đảm nhìn lên bảng và nghe lời thầy giảng.
Reng……………..
Giờ khắc quyết định đã đến…
Ngay khi thầy giáo bước ra khỏi phòng, mọi người đã hốt hoảng ùa về nơi Kim ngồi khi thấy cô bị người bạn bên cạnh túm cổ áo và xách ngược lên.
Trang: « 167[8]91036 »