***
- Chú là bác sĩ thẩm mỹ?
Bình Tâm rụt rè hỏi khi đang chuẩn bị bữa tối.
- Uh.
Người đàn ông mà cô vừa gọi trả lời hờ hững, mắt vẫn dán vào cuốn sổ tay đã gần như rách nát vì bụi bặm.
Định hỏi thêm nhưng rồi Bình Tâm lại thôi, có cái gì ở con người ấy khiến cô thấy sợ.
Bữa tối diễn ra trong không khí vô cùng im lặng. Cô khẽ khàng gắp từng miếng thức ăn, mắt cứ dán xuống bát cơm chứ không dám nhìn lên người đối diện.
- Cô nấu ăn ngon.
Người đàn ông nhận xét một câu ngắn cũn và tiếp tục và thức ăn vào miệng. Bình Tâm nhận ra người này hình như không ăn cơm một thời gian khá lâu.
- Dạ cháu cám ơn…
Lời khen làm cô nở một nụ cười nhẹ. Dù sao thì vẫn là một sự ấm áp kỳ lạ. Con người yêu thương nhau không nhất thiết phải thể hiện ra, đôi khi chỉ cần những sự cảm nhận chân thành. Vô tình nhìn vào đôi mắt của người ấy, dù chỉ trong vài giây nhưng Bình Tâm vẫn kịp nhận ra đôi mắt đó đã khóc trong một thời gian rất lâu, rất lâu rồi.
Bữa cơm kết thúc với sự sạch sẽ đến mức không tưởng của toàn bộ cơm và thức ăn. Cô không nghĩ là món ăn của mình lại được yêu thích đến thế. Từ trước đến nay chưa bao giờ Bình Tâm nhìn thấy ai ăn một lúc mà đến mười bát cơm. Thật là một kỳ tích.
Kỳ cọ những chiếc bát ăn, Bình Tâm cất giọng hát vu vơ mấy câu trong bài hát mà cô và mẹ cùng yêu thích. Cuộc sống bây giờ đối với Bình Tâm thật là êm ả nhẹ nhàng và đầy sức mạnh. Có lẽ cô là trường hợp hiếm hoi khi bỏ nhà ra đi mà cảm thấy hạnh phúc như thế. Bình Tâm cố gắng không nhớ lại quá khứ, không nhớ lại những gì đã trải qua, cô cũng không nhớ bố, lòng Bình Tâm bây giờ chỉ muốn vất bỏ mọi thứ, tìm lại mẹ và làm lại cuộc sống cho chính mình.
- Cô có giọng đấy!
Câu nói đột ngột của người đàn ông làm cô giật mình quay lại, hai mắt mở to.
- Cô có muốn đi học không?
Câu hỏi làm Bình Tâm tần ngần vài giây, sau đó cô vội vàng mỉm cười trả lời.
- Dạ có!
- Uh. Tôi sẽ cho cô đi học.
Thế là từ một vài câu hát vu vơ bật lên trong lúc làm việc nhà, Bình Tâm bỗng được đi học. Sau vài ngày chuẩn bị giấy tờ, người đàn ông gọi Bình Tâm ra phòng khách và nói nghiêm túc với cô:
- Từ mai cô sẽ là học viên của Học viện Nghệ Thuật thành phố, khoa thanh nhạc.
- Dạ?
Bình Tâm ngỡ ngàng trước những gì vừa nghe thấy. Cô cảm giác như mình đang mơ vậy.
- Tất nhiên cô cũng biết là cô không thể lấy tên thật và lý lịch thật của mình để đi học.
- Vâng…
Lời thông báo làm cô trở về với thực tại.
- Tôi đã làm lại hồ sơ cho cô, từ nay, dù không muốn nhưng cô phải tạm quên cái tên cha sinh mẹ đẻ và làm quen với tên mới, cũng như làm quen với một lý lịch mới. Chỉ có như thế thì cô mới không gặp rắc rối. Dù sao thì khuôn mặt ngày xưa của cô cũng đã không còn…
- Cháu biết ạ…
- Hoàng Kim. Từ bây giờ đó sẽ là tên cô.
- Hoàng Kim?
***
Kể từ giây phút đó, Bình Tâm ngày xưa đã bị cất đi vào quá khứ . Một Hoàng Kim ra đời. Cái tên thay đổi cả cuộc đời con người. Và cái tên cũng bắt đầu cho một chuyến hành trình mới, với rất nhiều người lạ và những mối quan hệ đan xen…
PHẦN 4: NHỮNG SỰ TÌNH CỜ
Buổi sáng đầu tiên của tháng đông cuối cùng, trong bộ quần áo khá đơn giản nhưng cá tính, Hoàng Kim ngồi ngay ngắn trước cửa phòng và đợi người đàn ông chở tới trường làm thủ tục nhập học. Sau ít phút im lặng, cô nhìn thấy người ấy bước ra từ cánh cửa phòng với một bộ đồ vest khá là kỳ cục.
- Sao thế?
Người đàn ông ngạc nhiên khi thấy nét mặt không mấy bình thường của Kim.
- Cũng không có gì ạ. Nhưng cháu chưa thấy ai ở độ tuổi của chú mà mặc bộ vest như vậy.
Cô rụt rè nêu ý kiến.
- Thế nó hợp với người bao nhiêu tuổi?
Người đàn ông hơi khớp, ít giây sau thì nghiêm túc hỏi lại Kim.
- Cháu nghĩ là ba mươi…
Cô trả lời với vẻ mặt rất chân thành. Bố Hoàng Kim là một người rất thích mặc vest nên ngay từ nhỏ cô đã rất có ấn tượng với loại trang phục này.
- Ồ! Thế thì cô đã lo xa rồi. Tôi vẫn còn trẻ so với nó.
Người đàn ông thoáng mỉm cười sau câu nói của Kim. Trong khi đó cô lại ngồi thần ra, những dấu hỏi to đùng hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của một thiếu nữ độ xuân thì.
- Ý chú là chú chưa tới ba mươi tuổi ạ???
Cô đứng phắt dậy và tiến về phía người đàn ông, hai mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc.
- Tôi là Kiên, đúng hôm nay là tôi tròn hai mươi chín tuổi. Cô có thể gọi tôi là Karo, nhưng đừng gọi tôi bằng chú. Tôi không quen.
Hoàng Kim vỡ òa vì những gì vừa nghe thấy. Cô không thể tưởng tượng rằng người đàn ông mà cô vẫn luôn gọi bằng chú lại trẻ đến thế. Một bác sĩ chưa tròn ba mươi mà đã có thể tạo cho cô một khuôn mặt hoàn hảo như vậy thì quả là khó tin.
- Chú đang đùa cháu phải không ạ?
Cô hỏi lại một cách đầy ngớ ngẩn.
- Đã bảo đừng gọi tôi bằng chú!
Sự gằn giọng tỏ thái độ bất bình của Karo làm Kim giật mình. Dù chỉ mới gặp người này một thời gian ngắn nhưng qua thái độ và cách nói chuyện thì cô nghĩ những điều mình vừa nghe…có vẻ là sự thật. Nếu thế thì đúng là cuộc sống có quá nhiều sự bất ngờ!
Im lặng thêm một vài giây để chỉnh đốn lại tất cả những suy nghĩ trong đầu, cô đứng thẳng người và nở một nụ cười đầy nhí nhảnh:
- Vậy…anh Karo…
- Sao?
Karo nghiêng người trước thái độ của cô gái đứng trước mặt.
- Em cạo râu cho anh nha!
Và thế là chỉ trong vòng hai mươi phút, Kim đã làm một lúc rất nhiều công việc liên quan đến bộ râu. Đầu tiên, cô chạy ra tiệm tạp hóa gần nhà mua về một cây dạo cạo và kem cạo râu, xong đâu đấy, cô cầm tay Karo và kéo vào phòng tắm. Bước cuối cùng là đưa những lát cạo nhẹ nhàng cắt đứt chùm râu như rễ tre trên khuôn mặt vốn vô cùng trẻ trung của người đàn ông thích già trước tuổi. Trong lúc đó thì Karo phản đối rất kịch liệt nhưng vẫn không ngăn được ước muốn trẻ hóa của cô gái nhỏ bé. Và thành quả sau gần nửa tiếng đồng hồ chính là…
- Nhìn đi! Trẻ đẹp thế này mà sao lại tự làm xấu mình vậy chứ!
Hoàng Kim thích thú ngắm nhìn gương mặt mới của Karo trong gương.
- Sao cô dám!
Đối ngược với thái độ vui tươi của Kim, Karo tỏ ra vô cùng bực mình và tức tối. Tuy nhiên từ sâu trong tâm thức, anh vẫn thấy ngạc nhiên khi nhìn lại chính mình sau năm năm tự chôn vùi bản thân trong nỗi đau ký ức. Kim đã không biết rằng từ lâu lắm rồi người đàn ông đứng bên cạnh mình không ăn cơm, không nhìn vào gương và cũng không bước ra khỏi nhà trừ những lúc muốn kết liễu cuộc sống của chính mình.
- Tự làm xấu mình là một cái tội đấy! Phải biết trân trọng bản thân thì mới trân trọng được người khác và được người khác trân trọng…
Kim vừa rửa chiếc dao cạo vừa nói nhẹ nhàng. Hơn ai hết cô thấm cái đau cái khổ khi bị người khác khinh thường và ghét bỏ chỉ vì diện mạo xấu xí. Suốt những năm học phổ thông, Kim không có nỗi một người bạn thân vì bị các thành viên trong lớp cô lập. Mọi người đều đem cô ra làm trò đùa, chẳng ai dám chơi với Kim vì sợ bị ghét lây. Cái nhìn thiển cận về vẻ đẹp bên trong và bên ngoài đã khiến con người bỗng dưng trở thành những kẻ độc ác. Kim là một nạn nhân tội nghiệp của sự thiển cận đó.
Trang: « 134[5]6736 »